‘BIỂN DÂU’ LÀ THIÊN ĐƯỜNG CỦA LÒNG TÔI

0
1

Nếu một ngày nhìn về phía cũ xưa, ta vẫn là ta khiêm từ mà buông bỏ, dựa dẫm thời gian để mai sau nhân ảnh sẽ xóa mờ. Hay bất chấp giữ tình yêu ở lại, vòng tay ôm người từ phía sau và nói:

“Người ơi còn nhớ chăng lời, tôi yêu người còn hơn yêu tôi?”.

Phút êm đềm ngày nào ta có nhau, vô ngã vô ưu dưới bầu trời cao rộng, một thưở thanh xuân, một thời tuổi trẻ, may mắn gặp được nhau giữa thế giới tỷ người. Biết yêu thương cho trái tim ấm nóng, đổi sự đợi chờ mong mai này tìm thấy được an nhiên. Căn nhà nhỏ đơn sơ là nơi chốn đi về, và chữ “vợ chồng” buộc tình yêu hai đứa. Bữa cơm chiều anh xắn tay phụ vợ làm bếp, em khẽ cười lau giọt mồ hôi trên trán anh, rồi chở em xuống phố lúc lên đèn, thành phố nhỏ có một tình yêu lớn…

Nhưng tiếc thay… những ước mơ thôi không còn dệt nữa, vì chuyện của mình phải gửi lại gió mây. Em thờ ơ, anh cũng chẳng mở lời, thì tự khắc tình yêu đành gãy đoạn. Cái kết buồn không ai trong chúng ta mong đợi, đã vô tình vận hai kẻ phàm nhân. Cần lời giải thích thì biết bao lời cho đủ, còn muốn có một câu trả lời chỉ e lại chẳng vừa tai. Thôi thì thôi, tình từng chung nay ai nấy giữ, hai đứa dằn lòng nhìn hạnh phúc qua tay.

Khúc hát ru tình với hai chữ biển dâu, như trang nhật ký nói hộ lời cho người ở lại. Chiều bac mộ nhìn trời cao làm lòng ai hồi tưởng, hình dung một người một đoạn bước chung ta, câu chuyện bẽ bàng bởi ai đó đã xa, để dạ xốn xang gửi tâm tư vào niềm nhớ. Tôi có khờ khi tôi vẫn là tôi năm đó, cố chấp giữ cho mình những kỷ niệm ngày xưa, rồi thi thoảng lại đem ra dằn vặt. Mới nhận ra, sau nhiều năm những thương tưởng vẫn còn đỏ ở trong lòng, như những tầng sóng ngầm dưới lòng đại dương lặng sóng. Thời gian sao không chịu cúi đầu mà bôi xóa, những dĩ vãng nhạt nhòa vốn đã chẳng gì vui.

Dặn lòng, chuyện đã qua rồi, giờ chỉ còn ta ở lại với ta, cất nỗi niềm riêng để nhìn vào thực tại. Sống kiếp người với đằng đẳng thời gian, có biết bao lần là thân bất do kỷ, huống chi chuyện tình yêu dẫu nguyện có keo sơn và kiên định, cũng chẳng dễ dàng có được kết quả hằng mong. Bởi giữa thiên thượng nhân gian, tình yêu là nghiệp quả,  cứ mãi tơ tưởng cưỡng cầu lúc dây tình đứt đoạn chỉ làm khổ thân ta. Hãy đặt mọi chuyện nhẹ nhàng đi qua, cho những ngày sau mình sống đời thanh thản, khi giấc mộng đã lụi tàn hóa cõi mộng trong kiếp nhân sinh…

Thật cảm thấy tội cho đôi tình nhân ngày ấy, tuổi trẻ trong lành, thương quá phải không em?…

Viết vội mấy dòng thơ Kết cho chữ “đợi chờ” Có yêu thương, còn nhớ Ta tìm lại trong mơ…

Tôi trở về trên con đường xưa chốn cũ, cảnh vật không thay đổi nhiều sau ngần ấy năm xa, hai mùa nắng mưa vẫn đều đặn đi qua rồi lại đến, để hồi ức ngày nào ở lại phía sau lưng. Đôi cánh chim trời giờ đã lạc hướng đường bay, nên hôm nay chỉ còn mỗi anh đơn bước, in bóng trên đường, ngược nắng, chỉ còn nắng theo anh. Em xa rồi sống tận nơi nao, thì làm sao còn có thể cùng nhau chung lối? Duyên ái chẳng vẹn thề tự mỗi người phải bươn chải mà quên. Anh luôn thầm mong nắng chiều trên cao mang bình yên về nơi đó, lá gió xạc xào xin giúp nương náu tình xưa. Còn tôi rồi một ngày cũng sẽ quen thôi, sẽ quên em mà bình tâm với nỗi buồn năm cũ. Những yêu thương cùng biết bao điều chưa nói, tôi sẽ giữ lại cho lòng đến tận ngày mình về lại bên kia.

Tìm đâu được phút ban đầu, nên anh đành một mình thương đau.

Có thương nhau thì chờ nhau kiếp khác, còn kiếp này, người mãi là một thiên đường trong tâm tưởng của tôi…

Thanh Tần.

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận