Mượn một ca khúc viết nên tâm sự Biết bao nỗi niềm phút giây tạ từ Hình dáng những người thân yêu Xa rồi để thương nhớ nhiều Giờ biệt ly ôi thấy đìu hiu.
Nhìn nhau không nói mắt rưng rưng buồn Xót thương xác phượng tả tơi bên đường Bạn cũ, mái trường xưa ơi! Ghi vào lòng tôi suốt đời, Ngậm ngùi đành câm nín mà thôi!
Tôi vẫn nhớ sân trường và cây đa, Nhớ một ông giáo già, nhớ bạn bè hôm qua Bao kỷ niệm sống lại khi hè đến, Ngày xưa ơi nhớ mãi không quên!
Thời gian ngăn cách chúng ta trong đời Nhớ thương rất nhiều nói không nên lời Màu áo tím ngày xưa đâu? Đem vào lòng thêm trái sầu Hạ buồn ơi! Nhớ mãi ngàn sau.
“ Hạ buồn” một dòng chảy cảm xúc mang nỗi buồn xa trường, nhớ bạn của lứa tuổi học trò. “Hạ buồn” nằm trong chuỗi ca khúc viết về mùa hè và tuổi học trò của nhạc sĩ Thanh Sơn. Ca khúc mang đến cho người nghe một nỗi buồn man mác trong những khi hè về. bao nhiêu tâm sự, bao nhiêu nỗi niềm trào dâng trong phút giây tạ từ.
Khi ô cửa sổ thoáng cái nóng của gió mùa hè thì tôi lại chợt nhìn ra cây phượng trước sân trường. những lá phượng non đã bắt đầu vươn vai chào đón những chùm nụ phượng. Có lẽ hè về rồi đây! Mùa hè màu hoa phượng khoe sắc thắm thế mà không hiểu sao tôi lại thoáng buồn đến vậy. Chắc có lẽ khoảng thời gian tươi đẹp của tuổi học trò của tôi sắp kết thúc. Những tiếng cười của bạn bè, những âm thanh giảng bài của thầy cô và tiếng trống trường vang vọng rồi mai đây còn đâu.
“Mượn một ca khúc viết nên tâm sự Biết bao nỗi niềm phút giây tạ từ Hình dáng những người thân yêu Xa rồi để thương nhớ nhiều Giờ biệt ly ôi thấy đìu hiu.”
Trong phút giây tạ từ lòng chỉ muốn mãi khắc ghi hình dáng những người thân yêu và kỉ niệm đẹp thân thương nơi mái trường. Bao nhiêu tâm sự giờ biết nói cùng ai. Mai đây xa nhau rồi xin giữ lại những tình thương mến thời áo trắng.
“Nhìn nhau không nói mắt rưng rưng buồn Xót thương xác phượng tả tơi bên đường Bạn cũ, mái trường xưa ơi! Ghi vào lòng tôi suốt đời, Ngậm ngùi đành câm nín mà thôi!”
Nỗi niềm xót xa trong những phút giây chia xa, rồi mai đây chúng ta đâu còn có nhau trong mái trường thân quen này. Lòng bùi ngùi nhìn cánh phượng đỏ rơi khắp sân trường, bạn bè ơi! Mai đây rồi chúng ta cách biệt. Chẳng thể nói nên lời bao nhiêu niềm thương cảm chỉ còn là sự lặng im nhìn nhau. Mắt buồn rướm lệ thương cho bao kỷ niệm nơi đây, giờ chỉ là giây phút nhìn những xác phượng rụng rơi. “Bạn cũ, mái trường xưa ơi!” tôi xin nhớ mãi trong tim suốt đời tình bạn thân nơi mái trường xưa.
“Tôi vẫn nhớ sân trường và cây đa, Nhớ một ông giáo già, nhớ bạn bè hôm qua Bao kỷ niệm sống lại khi hè đến, Ngày xưa ơi nhớ mãi không quên!”
Dù có xa cách như tôi cũng không bao giờ quên mái trường xưa nơi tôi được sống trong tuổi hồng với bạn bè và thầy cô. Bao kỷ niệm chợt ùa về mỗi khi đến hè, nhớ lắm nơi sân trường với cây đa già vẫn còn đó. Tiếng thầy cô in mãi trong tâm hồn những đứa học trò. Đã bao mùa hè đi qua, đã bao lần đối mặt với chông chênh cuộc sống khi rời mái trường nhưng tôi xin khắc ghi mãi kỷ niệm ngày xưa.
“Thời gian ngăn cách chúng ta trong đời Nhớ thương rất nhiều nói không nên lời Màu áo tím ngày xưa đâu? Đem vào lòng thêm trái sầu Hạ buồn ơi! Nhớ mãi ngàn sau.”
Dù thời gian có trôi qua không bao giờ trở lại. thời gian mang đi tuổi thơ của chúng ta, mang đi kỷ niệm tuổi học trò vào miền ký ức. thì tôi vẫn nhớ mãi tuổi học trò thân thương bên thầy cô với bè bạn. không phải là màu áo trắng tinh khôi biểu trưng của tuổi học trò mà “ màu áo tím” một lần nữa được đưa vào ca khúc để người nghe cảm nhận được nỗi buồn xa cách khi rời xa mái trường.
Tuổi học trò ơi! Xin cho tôi được sống lại những giây phút dưới mái trường xưa. Đã bao năm xa cách rồi nhưng tiếng cười xưa, những trang vở đã đầy nét chữ, những lúc ngồi tụm cùng nhau cứ ùa về trong ký ức khi nhìn thấy hoa phượng chớm nở hoa. Nhớ mai không nguôi thời áo trắng!
Ngọc Tuyền.