Ngày xưa lúc chưa quen anh em nào có buồn Từ ngày gặp nhau thấy sao trong lòng vấn vương Nhiều đêm suy nghĩ miên man, rồi anh mơ mộng xa xăm Mới hay trong lòng mình đang nhớ mong.
Rằng em vẫn ghi tâm câu anh thường nhắc nhiều Dù ngàn năm sau vẫn không quên người đã yêu Tình cho đâu kể bao nhiêu, dù mai sau đời cô liêu Chỉ mong sao làm đẹp lòng người yêu.
Khi yêu ai mà ngờ đâu Trái yêu đương trăm u sầu ngàn thương đau Tình yêu nhận có bao nhiêu Nhưng cho cho rất nhiều thành đời mình vẫn cô liêu.
Người ơi thế gian mấy ai đã học chữ ngờ Tình đời đổi thay cũng như khi trời nắng mưa Đời ai sao chẳng đi qua, tình yêu như một cơn mê Phút vui qua rồi ngày buồn dài đi.
Như Một Cơn Mê”, đây là một sáng tác của nhạc sĩ Tuấn Hải dướt bút danh Lê Kim Khánh. Đây là sáng tác dựa trên một câu chuyện có thật, khi một người bạn thân của nhạc sĩ bị tan vỡ trong tình yêu, cô ấy đã tâm sự và kể lại những kỷ niệm, những niềm vui nỗi buồn đã trãi qua trong mối tình này cho nhạc sĩ Tuấn Hải nghe. Và bài hát này nhạc sĩ sáng tác để nói về tâm trạng đau buồn sau khi chia tay của hai người, khi cả hai nhắc nhớ về tình cảm đã qua của thuở ban đầu, từ khoảnh khắc họ gặp nhau cho đến hạnh phúc khi yêu nhau, cuối cùng lại là sự đau khổ sau khi chia xa. Để rồi tình yêu ấy như một cơn mê, hạnh phúc đi qua, niềm đau ở lại.
Mở đầu bài hát, nhớ lại tâm trạng rung động giữa hai trái tim sau lần đầu gặp nhau, với em trước khi gặp anh “nào có buồn”, còn với anh cứ “suy nghĩ miên man” về em. Để rồi một người lòng không khỏi vấn vương, cứ mãi nghĩ nhớ về anh không thôi, còn một người đã “mơ mộng xa xăm” và rồi tự biết lòng mình đang mong nhớ về ai. Tâm trạng thay đổi của hai người sau lần đầu gặp gỡ khi đã biết buồn, biết thương, biết nhớ và biết mơ mộng về nhau.
Còn khi đã yêu, em vẫn luôn ghi nhớ những lời mà anh từng nói để minh chứng cho tình yêu chúng ta: “Dù ngàn năm sau vẫn không quên người đã yêu”, như một lời thề ước trọn đời bên nhau của anh và em. Nhưng anh ơi, nào có ngờ đâu tiếng yêu ấy nay mang lại cho trái tim này “trăm u sầu ngàn thương đau”. Còn với anh, khi yêu là “tình cho đâu kể bao nhiêu, dù mai sau đời cô liêu”, anh chỉ biết rằng khi đã yêu là luôn muốn đem lại những điều hạnh phúc nhất cho em vì mong được “làm đẹp lòng người yêu”. Mặc cho mai sau tình mình không thành, đời này có cô đơn, lẻ loi thì anh vẫn yêu em nhiều như thế không kể bao nhiêu và rồi cuối cùng “thành đời mình vẫn cô liêu”. Như một lời than trách mà hai người dành cho nhau, khi một người muốn cho đi tình yêu của mình, còn một người lại thấy chỉ nhận được là niềm đau và sầu thương.
Để rồi khi hai trái tim xa nhau, dẫu biết lời yêu đã nói, hề ước đã trao, tình cảm đã dành cho nhau nhưng “người ơi thế gian mấy ai đã học chữ ngờ” khi “tình yêu như một cơn mê” ai rồi cũng trải qua, tình đổi thay như chuyện nắng mưa, hợp rồi tan như bọt nước trôi “phút vui qua rồi ngày buồn dài đi”. Tình yêu vốn là vậy, là hạnh phúc mỗi khi được bên cạnh người mình yêu, là muốn cho đi tình yêu mà không cần nhận lại miễn sao người yêu được vui, được hạnh phúc. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc khi chia xa, niềm hạnh phúc sẽ là niềm đau, và nỗi đau để quên đi tình cảm của một người lại là nỗi đau day dứt triền miên với bao kỷ niệm ta phải quên, nhưng dù ta có cố quên cũng không thể quên được. Cuối cùng còn lại chỉ là hạnh phúc ngắn ngủi và niềm đau lại dài ra thêm trong trái tim mỗi người.
Khi trái tim rung động thì bắt đầu biết nhớ biết thương, biết mơ biết mộng. Đến khi yêu nhau thì cho nhau lời thề ước và cho nhau hạnh phúc lẫn niềm đau. Rồi khi xa nhau lại đau khổ, mong nhớ họ trong bao ký ức. Hạnh phúc vốn mong manh, chỉ cần một vết xước nhẹ cũng khiến hai trái tim xa nhau, tình yêu như một cơn mê, hợp rồi tan chỉ là một khoảng trống mong manh mơ hồ, mà cả hai phải ra sức bảo vệ để có cái kết đẹp cho tình yêu của mình.
Lưu Giang.