Nhạc sĩ Ngân Giang có tài năng âm nhạc thiên bẩm từ nhỏ, Ông đã từng đạt giải nhất trong cuộc thi đàn Mandolin lúc chín tuổi do các linh mục của các trường Chủng viện tổ chức. Ông bắt đầu sáng tác năm mười bốn tuổi. Ông có rất nhiều sáng tác viết về tình cảm gia đình, tình yêu đôi lứa và ca ngợi tình chiến hữu. Các sáng tác nổi tiếng đi vào lòng người nghe nhạc của Ông như là Chờ đông, Em về kẻo trời mưa, Đường tình đôi ngã, Ngày ấy anh về, Hát cho linh hồn anh, Nối lại tình xưa, Người Tình Không đến (bút danh Thượng Ngàn).
Có những lần gặp gỡ mang tên định mệnh. Không hề quen biết nhau, nhưng chỉ một lần tình cờ nhìn thấy nhau đã cảm mến nhau và tâm tư mang nhiều nhớ nhung bóng hình ai. Tình yêu ban sơ thường mang đến cho ta nhiều mộng ước, nhiều điều hứa hẹn để con tim thêm nhiều thương mến đợi chờ nhau. Nhưng đôi khi tình yêu đó chỉ là nỗi lòng đơn phương cho người mang nhiều mộng tưởng.
“Người Tình Không Đến” một ca khúc mang tâm sự của một cô gái kể về câu chuyện tình của mình. Nhiều mong ước trong tình yêu, để rồi nhận đắng cay trong cuộc chờ người tình nơi sân ga ban đầu gặp nhau. Chờ mãi một hình bóng! Để rồi nhận lại bao chua sót, đắng cay cho cuộc tình.
“Tôi quen biết anh giữa một đêm thật tình cờ Sân ga vắng thưa người và ngoài kia vẫn mưa rơi Tình chưa thành lời vì còn ngại tình gian dối Rồi ta đã quen nhau và cho nhau phút hẹn hò”
Nơi sân ga đêm, vắng người! Nơi dòng người thưa thớt để hai ta gặp nhau. Ngoài trời vẫn đổ cơn mưa. Cái lạnh của đêm mưa trong không gian vắng vẻ để hai ta đến gần bên nhau. Tình đời nhiều gian dối nhưng vẫn không giấu được cảm xúc rung động, sự mến nhau đã đưa lối vào những phút hẹn hò.
“Còi tàu vang lên xé màn đêm thật hãi hùng Bên nhau phút giây này sợ ngày mai cách xa nhau Sợ câu tạ từ và sợ đường tình hai lối Thì tôi chỉ xin anh nếu yêu mình nên thật lòng.”
Màng đêm bao trùm bị xé ra khi tiếng còi tàu vang lên, có lẽ những giây phút xa nhau đã đến. Lòng bâng khuâng trong giây phút xa cách nhiều tiếc nuối trong cuộc gặp mặt chưa được tỏ bày. Bên nhau phút giây này nhưng khi đoàn tàu rời bến thì ta cách xa nhau. Tình yêu của anh có thật lòng và quay lại bến đỗ nơi em chờ? Hay sau lời tạ từ hôm nay chúng ta hai người hai lối rẽ!
“Chuyện yêu đương thương thương nhớ nhớ lạ thường Đường tôi về đêm nay gió khuya lạnh buốt qua tim Ánh đèn thật buồn cô đơn càng rét mướt Nhớ người thật nhiều đành gọi thầm tên thôi.”
Nỗi nhớ nhung bao trùm tâm trạng người đợi chờ mang cảm giác thương nhớ lạ thường. Một nỗi nhớ bồn chồn đợi chờ người mình thương nhớ. Trên lối về đêm khuya từng cơn gió thổi buốt lạnh qua con tim người cô đơn, càng lê bước trên đường càng cảm nhận được cái rét của sự cô đơn. Những ánh đèn lung linh trên con phố giờ cũng nhạt nhòa trong nỗi buồn nhớ người yêu của cô gái. Lòng chỉ biết gọi thầm tên anh để che lấp khoảng trống nhớ thương trong em.
“Tôi theo lối xưa đến tận nơi mình hẹn hò Hôm nay phố đông người ngại ngùng tôi đứng trông anh Đợi qua từng giờ lòng càng bồi hồi xao xuyến Và tôi bước bâng khuâng vì chua cay lẫn thẹn thùng.”
Tiếng gọi của tình yêu em dẫn lối em tìm về nơi mình từng hẹn hò. Trong phố đông người hôm nay chỉ có mình em đứng lẻ loi đợi chờ anh, đợi chờ trong vô vọng. Trông về nơi xa xôi chỉ có màng đêm, đâu rồi hình bóng người thương. Từng giờ trôi qua, thời gian càng làm em thêm xuyến xao, tiếng nấc nghẹn lòng chua xót thương cho tâm tình của mình vì ai mà mang nhiều đắng cay.
“Trở lại sân ga đón tàu tôi về một mình Bao nhiêu ước mơ đầu chìm vào cơn nước trôi mau Tình yêu là mộng thành bọt bèo theo mây khói Tàu đêm vẫn âm u mang người tình vào thiên thu.”
Bao nhiêu mơ ước trong tình yêu của một người con gái giờ chỉ đổi lại sự đơn phương chờ người. Những giây phút đẹp chớm nở trong tình yêu đã trôi theo con nước không bến chờ để đỗ. Tình là mộng chỉ mang thêm sầu cho kẻ suy tư. Nơi sân ga này chỉ mình em trở lại, cô đơn lê bước đón tàu đêm. Chuyến tàu đã đưa người đi xa mãi!
Tâm hồn mỏng manh của người con gái mới lớn đã phải chịu nỗi chua cay trong tình yêu. Buồn thương cho khúc tình sầu tiễn người rời sân ga để rồi người không trở lại. Để mình em đơn phương ngóng trông hình bóng. Cả không gian bao trùm sự cô đơn lẻ loi của một cô gái!
Ngọc Tuyền