“Rồi từ đó vì cách xa duyên tình thêm nhạt nhòa. Rồi từ đó trốn phong ba em làm dâu nhà người.”
Mỗi khi hai câu hát này vang lên là thấy cái lạnh bao quanh tâm hồn của người. Khác với sự ồn ào náo nhiệt trong nhịp sống, sự xa hoa màu sắc của khung cảnh, cái nắm tay ấm áp của những người yêu nhau cùng nắm tay đi qua những nẻo đường trên phố của một khung trời đô thành thì đâu đó cũng có những mối tình phải xa lìa nhau chỉ còn lại “ Thành phố buồn” với những kỷ niệm về hoài bảo.
Ca khúc “Thành phố buồn” là một trong những tuyệt tác của nhạc sĩ Lam Phương. Ca khúc mang lại cho người nghe một cảm giác như đang ở trong một không gian nào ở phố mộng mơ Đà Lạt mặc dù trong bài hát không có nhắc đến đích danh địa điểm nào. Một câu chuyện tình được nhạc sĩ vẽ vào bức tranh đượm buồn chia ly, giờ đây chỉ còn một người hướng về một một với bao kỷ niệm đẹp từng có nhau.
“Thành phố nào nhớ không em? Nơi chúng mình tìm phút êm đềm. Thành phố nào vừa đi đã mỏi. Đường quanh co quyện gốc thông già.
Chiều đan tay nghe nắng chan hòa. Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em. Mắt em buồn trong sương chiều anh thấy đẹp hơn.”
Chỉ một câu hát đã làm ta như đang nghĩ về một khung trời Đà Lạt mộng mơ : “ Đường quanh co quyện gốc thông già” . Nơi một câu chuyện tình bắt đầu như được khung cảnh xung quanh hòa quyện vun đắp làm nổi bật lên nét đẹp của người và cảnh vật thiên nhiên. “Thành phố nào nhớ không em?” mở đầu bài hát là câu hỏi như nhắc lại bao kỷ niệm mà đôi ta từng có nhau, nơi chúng ta từng đan tay đi dạo trong buổi chiều tà, nắng ban chiều đan xen qua nơi anh đang có em bên cạnh và nét đẹp thơ mộng trong mắt em càng đẹp hơn trong ánh sương chiều.
“Một sáng nào nhớ không em? Ngày Chúa nhật ngày của riêng mình. Thành phố buồn nằm nghe khói tỏa. Người lưa thưa chìm dưới sương mù.
Quỳ bên em trong góc giáo đường. Tiếng kinh cầu đẹp mộng yêu đương. Chúa thương tình sẽ cho mình mãi mãi gần nhau.”
Những kỷ niệm ngày ta bên nhau cứ dần ùa về trong nỗi nhớ của anh. Đẹp làm sao những ngày đôi ta bên nhau, không gian mênh mông như chỉ dành riêng cho hai ta. Những ngày chúa nhật hai ta cùng lễ chúa bên nhau, quỳ bên em trong góc giáo đường, trong tiếng kinh thánh anh nguyện cầu tình đôi ta sẽ được mãi bên nhau và anh được cùng em dệt mộng uyên ương.
“Rồi từ đó vì cách xa duyên tình thêm nhạt nhòa. Rồi từ đó trốn phong ba em làm dâu nhà người. Âm thầm anh tiếc thương đời. Đau buồn em khóc chia phôi. Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui!”
Nỗi đau chua sót khi lặng nhìn người yêu bước sang ngang, em về làm dâu nhà người để lại cho anh bao tiếc thương. Nỗi buồn chia phôi đành cam chịu, mong cho em gặp phải bến duyên lành. Tình duyên xa cách không thành nên đôi, anh xin góp những kỷ niệm ta từng có nhau để nhìn thấy hình ảnh của hai ta từng có nhau đẹp biết bao trong khung trời kỷ niệm hòa vào thiên nhiên tươi đẹp. Niềm vui giờ chỉ còn trong những kỷ niệm!
“Thành phố buồn lắm tơ vương. Cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn. Và con đường ngày xưa lá đổ. Giờ không em sỏi đá u buồn.
Giờ không em hoang vắng phố phường. Tiếng chuông chiều chầm chậm thê lương. Tiễn đưa người quên núi đồi quên cả tình yêu!”
Vương vấn mối tình đẹp cùng em, giờ đây anh lê bước trong thành phố, qua những nẻo đường xưa nhưng vắng đi hình bóng của một mọi thứ lại trở nên nhạt nhòa đến tận đáy lòng. Chỉ là cái lạnh nhẹ về chiều lại làm tâm hồn anh giá buốt. Mong lắm người tình nhỏ, giờ không em sánh bước bên anh mọi thứ đều nhạt nhẽo tâm hồn anh và cả không gian nơi anh đến.
Một ca khúc đậm chất tình sầu trong một không gian thành phố đầy mộng đẹp. người nghe nhạc cảm nhận được mỗi cô đơn của một lặng thầm nhìn người mình yêu theo chồng, mỗi ca từ như sự cảm thấu của một con tim đơn coi, hình ảnh cảnh vật như thay lời tâm tình của người “sỏi đá u buồn”, “hoang vắng phố phường”, “Chầm chậm thê lương”, quên núi đồi quên cả tình yêu”. Giờ đây chỉ mình anh ôm ấp bao kỷ niệm trong lòng thành phố buồn!
Ngọc Tuyền