Cảm Nhận Về Ca Khúc “Tình Yêu Trả Lại Trăng Sao” Của Nhạc Sĩ Lê Dinh

0
2

Thôi hết rồi người đã xa tôi Quên hết lời thề ngày xa xôi Quên đường xưa lối qua ngậm ngùi Nghe thời gian bước đi bồi hồi Hai ta cùng chung lối.

Ôi những kỷ niệm ngày bên nhau Nay chỉ còn là niềm thương đau Sao tình yêu hoá ra hận sầu Sao dịu êm hoá ra nghẹn ngào Sao cuộc đời tựa chiêm bao.

Hết những ước mơ lệ tuôn gối nhỏ Đêm dài rưng rưng nhớ Cuộc đời từ đây u buồn ngang trái Để mình em đắng cay Anh nhớ hay chăng?

Anh nói rằng trọn đời yêu em Sao nỡ đành lòng nào lại quên Câu tình yêu giữ không nhạt màu Câu mình thương đến khi bạc đầu Bây giờ trả lại trăng sao.

“Tình Yêu Trả Lại Trăng Sao” được nhạc sĩ Lê Dinh sáng tác vào năm 1964, bài hát này sau khi ra đời đã làm lay động cảm xúc của bao người nghe qua từng câu từng chữ. Sự day dứt, hờn trách và có cả sự đau đớn như lặn vào sâu trong trái tim của người con gái khi mất đi tình yêu.

Tình yêu là thứ gì mà khiến người ta khi yêu thì say đắm, còn lúc chia tay lại đau đớn đến tận đáy lòng. Bởi, khi tình yêu cho ta một điều hạnh phúc nhưng rồi sẽ trả lại cho ta cả vạn niềm đau nếu mất đi tình yêu. Gặp rồi nhớ, rồi thương tưởng chừng đã khó, nhưng không, quên đi một người mình thương mới là điều khó khăn vô cùng. Vì ở đó, có người mình yêu và người đã từng yêu mình, với bao kỷ niệm bên nhau trên từng con đường, nơi gốc phố hàng cây, với bao lời thề thốt mà người đã từng trao ước hẹn sẽ sánh bước bên nhau. Sao người đành quên, quên đi thật rồi và “người đã xa tôi” thật rồi.

Vẫn biết rằng tình yêu qua đi, quá khứ sẽ ở lại phía sau và phải bước tiếp cho những gì phía trước. Nhưng con tim ta lại đi ngược lại dòng của cảm xúc, dẫn ta tìm về với những nỗi đau. Lòng sâu nặng trong tình yêu của người con gái mỗi khi nhớ về người yêu, nhớ về bao kỷ niệm đẹp mà hai người đã cùng trải qua, nhưng “nay chỉ còn là niềm thương đau”. Trong tình yêu ai không mong muốn mình hạnh phúc, được bên người mình yêu thương, có ai nào ngờ “sao tình yêu hóa ra hận sầu, sao dịu êm hóa ra nghẹn ngào, sao cuộc đời tựa chiêm bao”. Vì khi ta yêu càng nhiều thì đau càng nhiều và hận càng sâu, giống như một giấc mơ chợt đến rồi bỗng giật mình tất cả hóa thành không. Khoảng cách giữa yêu và hận, hạnh phúc và thương đau, mơ và thực nó rất mong manh, mơ hồ, chỉ cần một sai lầm nhỏ của chúng ta thôi thì mọi thứ như tan biến và niềm bất hạnh sẽ ở lại với ta.

Sự đau đớn, day dứt từ trong sâu thẳm trái tim của người con gái khi mất đi tình yêu là vô hạn, khi “hết những ước mơ lệ tuôn gối nhỏ”, là sự nghẹn ngào trong nước mắt của niềm thương nhớ và nuối tiếc. Vì với em tình yêu là tất cả, mất đi tình yêu, mất đi anh thì “cuộc đời từ đây u buồn ngang trái để mình em đắng cay”. Cũng bởi vì “anh từng nói rằng trọn đời yêu em” dưới ánh trăng cùng muôn vì sao làm chứng cho tình yêu chúng mình. Nhưng nay người cũng đã nỡ đành quên đi “câu “tình yêu giữ không nhạt màu”, câu “mình thương đến khi bạc đầu”, lời thề câu hẹn đó người cũng đã “trả lại trăng sao”. Đó cũng như một lời than trách của người con gái gửi cho tình yêu đã qua, vì vốn người con gái ấy đã yêu quá nhiều, cũng đã đặt niềm tin quá nhiều vào những lời hứa hẹn để rồi cuối cùng nhận lấy những nỗi đau thương, day dứt không nguôi.

Mỹ Trường.

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận