Hôm nay ngày Chủ Nhật, vườn tao ngộ em đến thăm anh. Đường Quang Trung nắng đổ xa xôi. Mà em đâu có ngại khi tình yêu ngun ngút cao lên rồi.
Ta nhìn nhau bâng khuâng. Đâu biết rằng chuyện đôi ta sẽ vui hay buồn. Ngày mai ra đơn vị, đường trần hai lối mộng thôi từ đây biết ra sao?
Nếu chúng mình ước hẹn, ngày tao ngộ xa quá anh ơi! Thời gian xin lắng đọng đợi chờ. Để đôi tim ướp mộng đem tình thương tô thắm đôi môi hồng.
Đây một phong thư xanh, trao đến người Để quên đi những đêm quân trường Sầu cô đơn hiu quạnh, vùi đầu bên chén trà tìm đọc thư em.
Anh ơi, dù non sông cách trở, Xin anh đừng quên bao kỷ niệm, ngày nao hai đứa mình, Cùng nhau chung mái trường tuổi học sinh đẹp như gấm hoa.
Anh đi ngày mai trên chiến địa. Nơi đây, tình yêu em vẫn đợi, Cầu xin non nước mình được yên vui thái bình Tìm trao ước hẹn hò.
Tiếng nói cùng tiếng cười, giờ tao ngộ lưu luyến bên nhau. Mừng vui chưa nói được cạn lời. Giờ chia tay não nề ngại ngùng thay chân bước đi không đành. Vui đời trai phong sương, vai gánh nặng tình non sông bước chân miệt mài. Dù núi biếc sông dài, dù trời cao đất lạ đừng buồn nghe anh.
Ca khúc Vườn Tao Ngộ được nhạc sĩ Khánh Băng viết trong một dịp rất tình cờ , đó là vào một ngày Chúa nhật cuối thập niên 1960, nhạc sĩ Khánh Băng vào Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung để thăm một người em họ đang thụ huấn quân sự ở đây. Từ con đường Quang Trung cho đến cổng Trung Tâm Huấn Luyện rồi vào khu ‘Vườn Tao Ngộ’, thì ông đã chứng kiến những hình ảnh dễ thương của những em gái hậu phương đến thăm các anh lính người yêu đang ‘rèn luyện’ ở đây. Trước năm 1975, tại các quân trường của luôn có một khu vực để hàng tuần người thân bạn bè lên thăm lính có chỗ đón tiếp. Thường thì nơi đó được trang trí trồng hoa rất đẹp, thơ mộng … cho nên nó cũng có một cái tên rất dễ thương đó là “Vườn Tao Ngộ”.
Những lời yêu thương, ước hẹn, hay những giờ phút bịn rịn chia tay nhau được nhạc sĩ lồng ghép rất tinh tế trong bài hát.
‘Đường Quang Trung nắng đổ xa xôi Mà em đâu có ngại …..’
Đường dù xa nhưng những người em gái hậu phương vẫn không bao giờ ngại xa hay ngại bất kỳ điều gì có thể gây cách trở, để rồi khi gặp nhau lại bâng khuâng, vì sau này khi thụ huấn xong, người trai sẽ ra đơn vị, có thể ở gần thủ đô, hay có thể xa đâu đó ngoài địa đầu giới tuyến, thì sẽ ra sao, có còn được nhau như thế này nữa hay không !?
‘Nếu chúng mình ước hẹn, ngày tao ngộ xa quá anh ơi Thời gian xin lắng đọng đợi chờ Để đôi tim ước hẹn đem tình thương tô thắm đôi môi hồng’
Thôi thì mặc kệ ngày sau sẽ ra sao, hiện tại cả nàng và chàng chỉ mong thời gian dừng lại, để cả hai được mãi bên nhau, để đôi tim cùng ước hẹn và cảm nhận tình thương yêu bên đôi môi hồng.
‘Anh ơi, dù non sông cách trở Xin anh đừng quên bao kỷ niệm
…..
Anh đi ngày mai trên chiến địa Nơi đây, tình yêu em vẫn đợi’
Những lời yêu đương, những lời nhắc nhớ về tình yêu đôi lứa được nhạc sĩ lồng ghép vào đoạn điệp khúc nghe thật da diết. Cuối cùng thì lời cầu xin của người em gái cũng chỉ mong ‘non nước mình được yêu vui thái bình’ để rồi tình ta sẽ ‘trao ước hẹn hò’.
‘Tiếng nói cùng tiếng cười, giờ tao ngộ lưu luyến bên nhau. Mừng vui chưa nói được cạn lời Giờ chia tay não nề ngại ngùng thay chân bước đi không đành.’
Làm sao nỡ đành bước đi, một ngày trôi qua nhanh lắm, nhất là với những đôi lứa đang yêu nhau. Nhưng tôi chắc chắn rằng, ngày xưa khi những ngày chàng chưa nhập ngũ, thì chàng ra sao tôi không biết, nhưng khi chàng đã vào lính rồi thì chắc chắn trong mắt của nàng chàng sẽ là một con người khác. Dĩ nhiên rằng sẽ phong sương, bản lĩnh hơn, nàng biết chàng vì nặng tình với quê hương đất nước thời binh đao loạn lạc lên chàng lên đường bước những bước chân miệt mài trên khắp các quân trường sau đó đến các mặt trận hiểm nguy. Nàng biết như thế, và nàng nhắn nhủ rằng ‘dù núi biếc sông dài, dù trời cao đất lạ đừng buồn nghe anh’, vì có em luôn ở phía sau cầu nguyện cho anh …..
Phúc Ben.
Tiếng Hát Giao Linh.
Tiếng Hát Trường Vũ.