Em tan trường về Đường mưa nho nhỏ Em tan trường về
Đường mưa nho nhỏ Ôm nghiêng tập vở Tóc dài tà áo vờn bay.
Em đi dịu dàng Bờ vai em nhỏ Chim non lề đường
Nằm im giấu mỏ Anh theo Ngọ về Gót giày lặng lẽ đường quê.
Em tan trường về Anh theo Ngọ về Chân anh nặng nề
Lòng anh nức nở Mai vào lớp học Anh còn ngẩn ngơ ngẩn ngơ.
Em tan trường về Mưa bay mờ mờ Anh trao vội vàng
Chùm hoa mới nở Ép vào cuối vở Muôn thuở còn thương còn thương
Em tan trường về Anh theo Ngọ về Em tan trường về
Anh theo Ngọ về Môi em mỉm cười Man man sầu đời tình ơi.
Bao nhiêu là ngày Theo nhau đường dài Trưa trưa chiều chiều
Thu đông chẳng nhiều Xuân qua rồi thì Chia tay phượng nở sang hè.
Rồi ngày qua đi qua đi qua đi Như phai nhạt mờ Đường xanh nho nhỏ
Như phai nhạt mờ Đường xanh nho nhỏ Hôm nay tình cờ Đi lại đường xưa đường xưa.
Cây xưa còn gầy Nằm quay ván đỏ Áo em ngày nọ
Phai nhạt mây màu Âm vang thuở nào Bước nhỏ tìm nhau tìm nhau.
Xưa tan trường về Anh theo Ngọ về Nay trên đường này
Đời như sóng nổi Xoá bỏ vết người Chân người tìm nhau tìm nhau.
Ôi con đường về Ôi con đường về Bông hoa còn đẹp
Lòng sao thấm mềm Ngắt vội hoa này Nhớ người thuở xưa thuở xưa.
Xưa tan trường về Anh theo Ngọ về Xưa tan trường về
Anh theo Ngọ về Đôi chân mịt mù Theo nhau bụi đỏ đường mưa.
Xưa theo Ngọ về Mái tóc Ngọ dài Hôm nay đường này Cây cao hàng gầy Đi quanh tìm hoài
Ai mang bụi đỏ đi rồi Ai mang bụi đỏ đi rồi Ai mang bụi đỏ đi rồi.
Tác phẩm Ngày Xưa Hoàng Thị, đây là ca khúc được nhạc sĩ Phạm Duy phổ lại từ bài thơ cùng tên của nhà thơ Phạm Thiên Thư. Bài hát rất dễ thương qua ca từ cũng như điệu valse nhẹ nhàng. Dưới đây là lời của ông Phạm Thiên Thư về câu chuyện ….
Ông Phạm Thiên Thư kể về cô Ngọ như sau : “Rất đơn giản, tôi tuổi Thìn (1940), còn cô ấy tuổi Ngọ (1942) cho nên được bố mẹ đặt luôn tên là Ngọ. Cách nhau 2 tuổi nhưng học cùng lớp đệ tam (lớp 10 bây giờ) ở trường Trung học Văn Lang (khu Tân Định). Ngọ có dáng người thanh mảnh với mái tóc dài thả ngang vai. Mỗi khi xếp hàng vào lớp, cô ấy đứng đầu hàng bên nữ, tôi đứng cuối hàng bên nam, tha hồ ngắm… Vào lớp, cô ấy ngồi bàn đầu, tôi bàn cuối. Ngọ học rất giỏi, còn tôi chỉ giỏi… đánh lộn (gia đình tôi vốn có truyền thống võ thuật). Có lần thầy giáo gọi tôi lên trả bài, tôi không thuộc nhưng thay vì lên tận bàn thầy giáo trên bục giảng, tôi chỉ đi đến ngang chỗ Ngọ ngồi thì dừng lại. Ngọ biết ý, mở cuốn tập ra cho tôi… liếc, đọc vanh vách!
Nhà tôi ở đường Trần Khát Chân, nhà Ngọ ở Trần Quang Khải, cũng cùng khu Tân Định nên đi về chung đường. Mỗi lần tan trường, cô ấy ôm cặp đi trước, tôi lẽo đẽo theo sau. Tóc Ngọ bay bay trên đôi vai gầy nhỏ nhắn. Có những hôm trời mưa lất phất, cô ấy đưa cặp lên che ngang đầu. Tôi thấy thương quá, muốn làm một cử chỉ gì đó như là để chở che nhưng… thở mạnh còn không dám, nói chi là …
Tư liệu và hình ảnh sưu tầm nhiều nguồn.