Mối Tình Cũ Và ‘Hạ Thương’

0
1

Tình yêu học trò bao giờ cũng đẹp và để lại bầu dấu ấn kỉ niệm sâu sắc và khó quên. Biết bao đôi tình nhân, bao cặp uyên ương đắp xây niềm hạnh phúc, tình yêu thật đẹp như đôi chim én rủ nhau về trong mùa xuân sắc thắm nhưng rồi cũng trong cuộc hẹn âý trong mùa phượng vĩ đơm hoa, những chú ve cất tiếng vang cho bao cuộc ly tan chia xa và mất mát.

“Hạ ơi! Anh xa em mấy mùa phượng rồi Mà lòng ngỡ như mình vừa xa cách ngày hôm qua Lối xưa có còn những tà áo trắng tung bay Cho anh ngây ngất ngày ngày Bên người tình yêu nhỏ bé.”

Xa em đã bao mùa phượng vĩ, đã bao ngày anh thầm gọi tên em, tình yêu của anh. Xa em, một nỗi buồn trống vắng đang dần dần tiếng lại gần anh, ngày tháng xa em bao kỉ niệm lại ùa về trong anh niềm vui lay láng chan hòa với nỗi buồn man mác. Nhớ em trong tà áo trắng, anh nhớ em trong từng lối cũ ta về, nhớ về em người anh yêu bé nhỏ.

“Hạ ơi! Anh xa em xa tuổi học trò Hỏi người tình xưa Giờ còn thương nhớ người anh trai ?

Ðã hơn những chiều hẹn hò Anh đón anh đưa, bên nhau quấn quít từng giờ Ôi tình yêu rót mật thành thơ.”

Tên em, anh như thuộc nằm lòng trong trí nhớ, dẫu sao đó vẫn là một tên gọi quen thuộc, một cái tên mà anh đã từng yêu thương và trân trọng. Em đã mang đến cho anh những gì là ngọt ngào nhất, êm đềm, nhẹ nhàng và say đắm. Tình yêu em như bản nhạc tình ca du dương gợi lòng bao sầu nhớ, tiếng nói, nụ cười của em như hòa sâu trong khúc nhạc tình, từng nốt trầm xao xuyến, từng cung điệu, lời ca như xé nát tim anh trong nỗi nhớ em vô tận.

“Mùa hạ về, vắng anh chắc em sẽ buồn Lối hẹn lối hò còn ai Ðể đưa em đi đường vắng lối dài.”

Tháng bảy mưa ngâu, em còn nhớ những cuộc hẹn đầy nước mắt, mỗi lần hẹn hò anh trễ hẹn cùng em, làm tóc em ướt đẫm mưa đêm, ướt đôi vai gầy trong sương đêm lạnh lẽo, anh nhớ lắm những buổi đón đưa em về trong rét lạnh của mưa, nhớ từng lời thơ em khẽ thì thầm bên tai như rót mật, cho anh về ghi chép những lời ca.

“Anh yêu em cũng trong mùa phượng đó Mà giờ đây ta xa rồi Chợt lòng nghe buồn mênh mang.”

Và mùa hạ nữa lại trôi về, vắng anh chắc em sẽ buồn, sẽ nhớ và sẽ khóc khi không có anh, đường xưa về không còn anh chung bước, không còn lối hẹn ta về, không còn đôi bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng khẽ nắm tay em, đâu còn những chiều lưu luyến, xao xuyến và nhớ nhung, xa rồi những kỉ niệm, nỗi buồn kết chặt như kim khâu từng mảnh nhỏ, nghe lời em vang vọng ở nơi xa.

“Giờ đây, anh bôn ba khắp nẻo đường đời Lòng nặng niềm thương Về người em gái nhỏ miền quê

Anh có trở về trong mùa phượng vĩ đơm hoa Em anh vui tuổi ngọc ngà Ta bỏ đi nỗi buồn ngày qua.”

Giờ đây trong anh, trong cuộc bôn ba khắp nẻo đường đời, lòng anh như đang trĩu nặng tình thương da diết, mang nặng tình em trong khói thuốc lạnh lùng. Đêm nay trong màn đêm hiu quanh, chỉ mình anh ngồi dưới ánh đèn đêm, nhìn ngắm những ngôi sao xa xôi như dáng hình em ở đó. Em cô gái miền quê, một cô gái dịu dàng và duyên dáng đã để lại trong lòng anh bao nỗi nhớ bâng quơ, niềm vui khó tả lẫn tình yêu vững bền sâu lắng.

Anh yêu những gì đã là của hai ta, tình yêu của ta như chính bản nhạc hòa ca, như chính hồn ta ở đó, tình anh và em như nốt nhạc không lời, như bản nhạc không tên, như tiếng vọng của lòng người thương nhớ.

Hồng Kim.

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận