Trích bài Thanh Lan viết trong tuần báo Thế Giới Nghệ Sĩ số 111 phát hành ngày 24 tháng 3 năm 2017
Thời gian thật vô tình, nó làm cho con người quay cuồng trong cơn lốc, khiến cho mình có thể quên bẵng đi một khuôn mặt mà mình hằng quen biết, đã gặp nhiều lần trong quá khứ và có ít nhiều cảm tình. Thanh Lan muốn nói đến nhạc sĩ Đỗ Lễ.
Ông đến với khán thính giả yêu nhạc bằng đôi hia bảy dặm, chỉ cần đặt bút viết xuống đôi lời thủ thỉ “Thôi nín đi em, lệ đẫm vai rồi, buồn thương nhớ ơi..”, anh đã trọn vẹn nắm được con tim của tất cả những ai đã từng nếm được hạnh phúc cũng như đau thương của tình yêu đích thực.
Có những người chỉ muốn chinh phục được người khác phái, rồi tưởng đó là mình đã biết yêu, nhưng không, tình yêu là tự nguyện, là khát khao mong chờ, là run rẩy chờ đợi từng phản ứng của người mình yêu, từng nụ cười e ấp, từng tiếng khe khẽ thở dài cũng làm lòng mình thổn thức như những làn sóng dào dạt vỗ bờ không yên nghỉ. Và người biết yêu thực sự thì luôn luôn thua cuộc vì chỉ mong muốn người mình yêu có được một cuộc sống tốt đẹp, đã biết yêu thực sự thì sẽ yêu đối tượng hơn yêu chính mình. Đó là sự yêu thương, YÊU và THƯƠNG, nên mới có sư hy sinh, nhường nhịn, nên sẽ luôn luôn thiệt thòi.
Nhạc sĩ Đỗ Lễ đã từng biết yêu như thế. Qua các tác phẩm của ông, khán giả thấy cả một bầu trời ảm đạm của tình yêu tan tác. Suốt một đời đi tìm tình yêu chân chính, suốt một đời gượng đứng lên rồi lại gãy gánh yêu đương. Nếu đã yêu bằng tất cả trái tim mình thì sau khi con tim đã bị bức tử, bao nhiêu lâu nó mới lại hồi sinh nổi để tiếp tục cuộc sống vui ít buồn nhiều này?
Trong một kiếp người ngắn ngủi, con tim có thể hồi sinh được mấy lần? Đó là còn tùy sức khỏe và ý chí quật cường của từng cá nhân. Rồi đến một hôm chỉ còn muốn buông xuôi, để không cần phải xây đắp thêm một lâu đài trên cát.
Cuộc đời nhạc sĩ Đỗ Lễ đẹp và buồn, đầy kịch tính như một tác phẩm của Shakespeare. Những tưởng sân khấu luôn bi thảm hóa những cuộc tình chỉ là để câu khách. Nhạc sĩ Đỗ Lễ không cần câu khách, ông đã viết truyện đời mình bằng máu và nước mắt của chính mình.
Thanh Lan California, tháng 3 năm 2017