Ca khúc “ Chuyến Đò Không Em” là một hợp soạn hoàn hảo của nhạc sĩ Hoài Linh và Anh phong. Ca khúc mang đậm chất tự sự của một tình yêu đơn phương không nói nên lời. Từng ca từ trong ca khúc như lời ru đưa người nghe vào không gian u buồn tiếc thương cho một chuyện tình dang dỡ. Ca Sĩ Hoàng Oanh với giọng hát ngân vang là người đầu tiên đưa ca khúc vào lòng các khán thính giả yêu nhạc vàng. Mở đầu bài hát cô hát ru bốn câu thơ làm tê tái lòng người nghe:
Yêu sai lỡ để mang sầu trọn kiếp Tình mười năm còn lại chút này thôi Lá thư xưa màu mực úa phai rồi Duyên hẳn thắm ở phương trời đâu đó (Vũ Hoàng Chương)
Thời gian sáng tác ca khúc này, nhạc sĩ Hoài Linh và Anh Phong cùng hoạt động văn nghệ chung ở trong ban nhạc Vì Dân của Nha Cảnh Sát.
Tình yêu ban sơ cứ ngỡ sẽ được đáp lại nhưng ai ngờ đâu sự e dè dấu lòng không thổ lộ lại mang thêm nỗi đau giờ biết tỏ bày cùng ai. Muốn cùng ai đó viết nên một chuyện tình đẹp trọn đời bên nhau nhưng có ai hiểu được tâm hồn ai đang sầu mộng.
“Phút ban đầu ấy Thư xanh màu giấy viết nhưng chưa gởi ai Ngõ đi chung một lối Đôi khi định nói với em một lời.
Tình muốn còn e, chung bước đường về Nào biết được khi nói lên nổi niềm Thì nẻo vào tim Mở rộng hay khép môi thắm trao duyên.”
Những lá thư đã là cầu nối tình yêu của biết bao đôi lứa. Những lời thổ lộ khó nói nên lời nay xin gửi vào những câu chữ trong thư để gửi đến người. Khi tình yêu bắt đầu chớm nở cứ ngỡ tình mình sẽ đẹp, sẽ chung lối đến cả cuộc đời. Thế nhưng, chỉ vì sự e dè trong phút ban đầu không dám tỏ lòng với người, đi chung lối về mà những nỗi niềm dấu kín không thể thổ lộ. Lá thư xanh mang đầy tâm tư chưa gửi đến em, biết làm sao để mở lời trao duyên thắm đến em.
“Cuối xuân hè tới Nhưng chưa lần nói lá thu rơi lại rơi Ngắm xe xuôi ngược lối Kết hoa màu cưới có đôi tim vào đời
Dù trước dù sau, nhưng cũng một lần Gởi đến người thương thiết tha nỗi lòng Đợi chờ hồi âm Để rồi cay đắng đến tay một thiệp hồng.”
Xuân qua hè tới các mùa cứ lần lượt nối chân trôi đi theo định luật của thiên nhiên, và rồi hai mùa tươi đẹp XuânHạ đã đi qua, lá vàng mùa thu cũng đã bắt đầu rơi nhưng tình anh vẫn cứ lặng thinh. Đau lòng thay tình anh chưa nói nên lời giờ phải nhìn em đẹp đôi bên xe hoa. Dù cố gắng một lần được thổ lộ tấm lòng đến người thương nhưng nhận lại được hồi âm là tấm thiệp hồng đưa tay. Tâm trạng nhưng đang vụn ra thành mảnh để nhận về đắng cay cho một chuyện tình đơn phương dang dở.
“Giòng sông mênh mang quá thiếu em chung một chuyến đò Tình yêu như hoa nở biết em yêu mà anh chờ Từ khi ban sơ cả hai người vẫn chờ một câu nói Mà rồi biệt ly, không một lần hé môi Từ nay duyên kiếp tìm trong mộng thôi.”
Nỗi cô đơn bao trùm cả không gian khi thiếu vắng em “Giòng sông mênh mang quá thiếu em chung một chuyến đó”, con đò duyên tình giờ chỉ còn mình anh lênh đênh giữa giòng sông bao la sóng nước. Tình yêu đẹp như hoa nở nhưng nay chỉ có mình anh ở bến chờ. Sự lặng im không một câu nói để chuyện tình ta chìm vào giấc mộng một mình anh mang, duyên tình ta xin giã biệt từ đây.
“Gió thu lạnh giá Bao nhiêu là lá bấy nhiêu cơn sầu đau Cánh thư ban đầu ấy Chết trong lòng giấy nhắc bao kỷ niệm buồn.
Đừng trách người đi sao lỗi nhịp đàn Tình chỉ đẹp khi ái ân không trọn Một lần vào thu Là lần băng giá khơi sầu tâm tư.”
Trời vào thu khí trời mát mẻ nhưng sao lòng anh lạnh giá như đông về. Có ai đếm được nỗi sầu vậy mà nhìn lá vàng rơi mà cứ ngỡ nỗi sầu ngày càng đau. Cái sắc trời của khung cảnh mùa thu đưa anh vào nỗi nhớ tình ngày ấy, cánh thư chứa đầy tâm tình và nỗi lòng muốn được thổ lộ cùng ai giờ chỉ nằm trong trang giấy mực xanh để giấu kín những kỷ niệm buồn. “Tình chỉ đẹp khi tình còn dang đở” để rồi đây mỗi lần thu về mình anh ôm tâm tư sầu nhớ.
Thái Salem & Ngọc Tuyền.