Anh nỡ lạnh lùng đến thế sao Tim em tan nát tự hôm nào Giờ đây đã nát càng thêm nát Muốn nói mà sao vẫn nghẹn ngào. Sao anh không nói một lời gì Dầu chỉ một lời không đáng chi Cũng đủ thổi lòng em ấm lại Bao ngày xa cách buổi anh đi.
Anh giết tình em nữa phải không? Anh đem băng tuyết lấp hoa hồng Anh đem hờ hững vùi thương nhớ Anh giết lòng em trong lạnh lùng.
Chắc hẳn đây là một bài hát được khá nhiều người yêu nhạc thuộc nằm lòng, và hay thường ngân nga những khi tức cảnh sinh tình, nhất là những vị trung niên và cao niên sống thời đó hẳn sẽ còn nhớ rõ giai điệu này lắm! (như một người thân trong gia đình tôi vẫn thường ngân nga và nhận xét như vậy)
Theo rất nhiều nguồn tin được đại đa số đồng thuận, đây là nhạc phẩm được Nhạc sĩ Đinh Việt Lang viết nhạc phổ theo thơ Vạn Tuyết Linh. Về phần hoàn cảnh sáng tác và thời gian ra đời nhạc phẩm này, Nhạc Vàng không xác thực được nhiều nguồn thông tin nên xin phép sẽ không giới thiệu sâu về phần này. Chỉ có thể mạo muội cho rằng, nhạc phẩm này rất có thể ra đời vào khoảng những năm giữa và đầu thập niên 1960.
Chỉ với 12 câu thôi, nhưng bài hát với điệu Tango này nếu khiến người nào đã để tâm, sẽ khiến người ấy nghe lại thêm một lần, rồi một lần để ngẫm nghĩ về tâm tình của nhân vật trong lời nhạc, về cách dùng ngôn từ gợi hình, giàu cảm xúc của người sáng tác.
Quả thật, “Yêu là chết trong lòng một ít…” Người đời cũng hay dặn lòng, rằng đem lòng yêu thương chân thành một ai đó trong đời, cũng giống như việc trao cho họ quyền có khả năng tổn thương trái tim mình một ngày nào đó, khi duyên tàn…
Thương mời đại gia đình Nhạc Vàng thưởng thức nhạc khúc trữ tình với tên gọi “LẠNH LÙNG ”cái tên không khỏi khiến tôi mường tượng về một bóng hình giai nhân kiêu sa, vì nỗi giận hờn người thương mà hết đỗi xa cách khiến tim ai héo sầu. Nhưng, cũng hi vọng người trai ấy tâm can xót xa vì phút hờn giận của nàng, chứ không phải vì mãi ôm ấp một mối tình đơn phương, chứ không phải vì đắm chìm trong mộng cảnh dù nàng đã để mối tình ấy sau lưng mà cất bước ….. Bởi còn mãi chìm đắm như thế, sẽ còn khổ tâm biết chừng nào …..
Nhật Hà