Cuối cùng rồi mình vẫn thế Có sao đâu, có sao đâu Sao em khóc hoài làm gì Giọt lệ này giành để mai đây Về cùng người khóc giữa đêm vui Hơi đâu, hơi đâu mà xót thương thân anh
Những ngày còn nồng ân ái Giữa đôi ta, giữa đôi ta Bao nhiêu cách biệt trùng trùng Người thì mộng một trời cao sang Người thì còn trắng áo tay trơn Nên anh, nên anh đã biết được ngày này.
Em ơi, em ơi anh vẫn biết rằng Con chim quý phải ở lồng son Nên anh không trách là em bội bạc Mà em ơi anh chỉ trách em Trách em, sao em không nói thật lòng mình Sao em gian dối để làm gì !?
Hãy nhìn một lần sau chót Chén ly bôi, uống đi em Sao em mắt lệ nhạt nhòa Cuộc tình nào rồi cũng phôi pha Một đường tàu biết mấy sân ga Xin em xem anh như một ga nhỏ dọc đường.
*Lời viết theo bản thu của ca sĩ Duy Khánh trước 1975.
Nhạc sĩ Nhật Ngân có một sự nghiệp âm nhạc kéo dài gần nửa thế kỷ với những bản tình ca, những khúc hát về thân phận con người hay những ca khúc dạt dào tình cảm quê hương. Những bài ca đã cùng người yêu nhạc đi qua bao thăng trầm trên đường đời, bao trắc trở đường tình. Các ca khúc của ông viết như là tiếng lòng của người nghe nhạc, trong đó bài hát “Lời Đắng Cho Cuộc Tình” đã nói thay tâm trạng bị trầy xước khi mất đi tình yêu. Bài hát là những nốt trầm buồn gieo vào tâm trạng người nghe những đắng cay, xót xa trong tình yêu, một mối tình không thể có kết thúc đẹp thì xin hãy chọn cách xa nhau để cho ngày sau khỏi bẽ bàng.
Đây có lẽ là bài hát buồn mang đầy chất tự sự của nỗi lòng người con trai, đã tự trách thân và tự chấp nhận chia cắt mối tình của mình để người yêu có được hạnh phúc theo mong muốn. Vì bản thân anh đã biết ngay từ đầu, khi bắt đầu tình yêu của anh và em sẽ không có kết thúc tốt đẹp, vì em vốn là “con chim quý phải ở lầu son”, còn thân anh như “ga nhỏ dọc đường” đón bao người đến rồi đi và trong đó có em, một vị khách đến và rời bỏ sân ga mà thôi.
Ta sẽ không khỏi chút tiếc thương hay phút chạnh lòng cho sự cam tâm tình nguyện, hy sinh tình cảm vì người mình yêu của người con trai qua bài hát. Trong tình yêu tất nhiên sẽ rất cần sự hy sinh, nhưng ở đây người con trai đã hy sinh là cho đi tình yêu mà mình rất trân trọng. Vì anh biết rằng, anh không thể nào đem lại cái hạnh phúc theo cách mà người yêu mình đã hằng mong ước khi: “Người thì mộng một trời cao sang/ Người thì còn trắng áo tay trơn”.
Khi ta lắng nghe sẽ không thấy một lời oán trách nào từ người con trai khi người yêu cất bước theo người khác, vì anh biết giờ có hờn có trách cũng không được gì, miễn là người yêu hạnh phúc chỉ cần như thế thôi. Em cũng đừng buồn, đừng khóc vì bao đớn đau, chua xót hãy để anh, để mình anh cam chịu còn em hãy vui với người. Người con trai chỉ trách nếu ngay lúc đầu người yêu không tự dối tình cảm và phải thật với lòng mình thì đã không gieo cho anh niềm hy vọng, cho anh và em bắt đầu tình yêu của hai người, giờ đã không có sự chia ly. Nhưng người con trai vẫn chấp nhận vì “Cuộc tình nào rồi cũng phôi pha” và anh cũng đã xem tình yêu mình như là: “Một đường tàu biết mấy sân ga/ Xin em xem anh như một ga nhỏ dọc đường”.
Yêu là hy sinh, là chấp nhận cho dù bản thân mình có trải qua bao ngàn chua xót, đắng cay cũng cam lòng vì người mình yêu, chỉ cần đối phương được hạnh phúc. Người con trai trong bài hát đã hy sinh và chấp nhận cho đi tình yêu của mình để người yêu có được hạnh phúc, mà không một lời trách móc nào còn đắng cay sẽ giữ lại cho riêng mình.
Lưu Hà.