Lạnh lùng sương rơi heo may Buồn ngơ ngác bóng chim bay Mây tím giăng sầu đó đây Ngày đi chiều mang sầu tới Làn sương chiều thu lả lơi Tiếng mưa rơi đều trên lối
Chiều về gieo thương với nhớ Lòng người lữ thứ bơ vơ Nghe lá hoa rụng xác xơ Chiều thu về đây lạnh lẽo Mà sương chiều rơi hắt hiu Gió xa đưa nhẹ tiếng tiêu
Nhớ ai chiều thu Nhìn bao lá úa rơi đầy lối Nhẹ rung tà áo Làn môi cười thắm như cánh hoa đào
Cách xa vì đâu! Dù bao lần lá hoa phai màu Rung chi cành hoa lá Khi tà dương đã khuất non xa
Mầu chiều thu reo lá úa Buồn se sắt nhớ Thu xưa Tôi biết em chiều gió mưa Người đi về đâu ngàn lối Màu hoa chiều thu úa phai Xót xa cho lòng tê tái
Ngập ngừng sương rơi non xa Chiều thu giăng lưới cô đơn Nghe tiếng mưa sầu chứa chan Mà bóng chiều phai vì đâu Mờ xóa tình quen biết nhau Trách chi cho lòng đớn đau
Nhạc sĩ Phạm Mạnh Cương đã từng tâm sự trong một lần phỏng vấn : “Trong gia tài âm nhạc khoảng 100 ca khúc của tôi, có 2 bài để đời là Thu ca và Thương hoài ngàn năm. Thu ca viết năm 1953, điệu tango. Lúc này, tôi là giáo sư dạy môn Triết học và Việt văn ở Hà Nội. Một chiều thu trời buồn man mác, gió heo may se lạnh, tôi thơ thẩn ngang qua trường Trưng Vương, hình ảnh những nữ sinh trong tà áo dài bay trong gió mùa thu Hà Nội đẹp ru hồn làm bật lên giai điệu:
Lạnh lùng sương rơi heo may / Buồn ngơ ngác bóng chim bay / Mây tím giăng sầu đó đây / Ngày đi chiều mang sầu tới…”
Tuấn Văn Tổng Hợp.