Ngàn năm thương hoài một bóng người thôi Tình đã khơi rồi mộng khó nhạt phai Trăng khuyết rồi có khi đầy Ngăn cách rồi cũng xum vầy Mây bay bay hoài ngàn năm
Lòng như con thuyền đổ bến tình yêu Ngại gió mưa chiều thuyền vẫn còn neo Ai đó dù có hững hờ, ai đó dù đã âm thầm Ra đi ôm trọn niềm thương
Thương hoài ôi ngàn năm còn đó Ðá mòn mà tình có mòn đâu Tình đầu là tình cuối người ơi Suốt đời mình nguyện câu lứa đôi
Thời gian âm thầm như nước về khơi Lòng trót yêu người tình khó đổi thay Hoa thắm rồi có khi tàn, Tình ấy chỉ đến một lần Tâm tư thương hoài ngàn năm
Vào năm 1956, nhạc sĩ Phạm Mạnh Cương khi mới từ Huế vào Sài Gòn đã ca khúc hát Thương hoài ngàn năm, đây là bài hát đầu tiên ông viết ở miền Nam. Nhạc phẩm này được ông lấy cảm hứng từ câu ca dao “Tóc mai sợi vắn sợi dài, lấy nhau chẳng được thương hoài ngàn năm”.
Đây là một nhạc phẩm nói lên sự đa dạng về tiết tấu trong âm nhạc của Phạm Mạnh Cương, một nhạc sĩ phần lớn chỉ viết nhạc theo điệu Slow, Tango hoặc Boston.
Thái Salem tổng hợp.