Xin Thời Gian Qua Mau là một sáng tác vô cùng nổi tiếng của nhạc sĩ Lam Phương, với nỗi niềm thương nhớ cố hương. Trong chương trình Asia năm 1999, bài hát này được thể hiện qua giọng hát của Hoàng Oanh, những câu hát: “Ngày về còn xa quá, cánh nhạn còn miệt mài… Cuộc đời là hư vô, bôn ba chi xứ người khi mình còn đôi tay…” như gieo vào hồn những người con xa xứ, đang tha phương cầu thực xứ người vô vàng những nỗi niềm thương nhớ quê nhà không nguôi.
Ca từ bài hát vô cùng chân thật vì bản thân người nhạc sĩ ấy cũng giống như bao người Việt nơi xứ người vẫn mong mỏi từng ngày được một lần trở về quê hương. Cũng chính vì lẽ đó mà nhiều người đã nhầm tưởng ca khúc này viết sau 1975. Nhưng thật chất Xin Thời Gian Qua Mau được Lam Phương sáng tác trước 1975. Nên vì thế một lần nữa người ta nói ca khúc này Lam Phương viết như vận vào chính cuộc đời ông, dự đoán cho tương lai của ông sau này, vì từ năm 1999 khi ông về già đã phải sống cảnh đơn côi và lâm vào bệnh tật, liệt nửa người.
Khi trình bài ca khúc này ở Asia 27, ca sĩ Hoàng Oanh đã ngâm bốn câu thơ, dựa theo bài thơ Mưa Đêm Trừ Tịch của thi sĩ Thanh Nam sáng tác năm 1983:
Ôi cố hương xa nửa địa cầu Nghìn trùng kỷ niệm vẫn theo nhau Đêm nay ta đốt sầu lưu lạc Trong khói men nồng hạnh phúc xưa.
Bài hát này khi Lam Phương sáng tác, có viết lời đề ghi trên tờ nhạc: “Viết cho T. những ngày nhớ em”. Không biết T. là người con gái nào mà khiến cho người nhạc sĩ, lòng nặng mang những nỗi niềm sâu sắc như thế. Có một nguồn tin nói rằng T. này là một cô sinh viên ở Sài Gòn đã tạo cảm hứng cho nhạc sĩ Lam Phương viết ca khúc này.
Buồn nào hơn đêm nay Buồn nào hơn đêm nay Khi ngoài kia bão tố đầy trời
Từng cánh lá cuốn gió Rơi vào lòng đêm thâu Thương thầm mối tình Ngâu
Ngày về ôi xa quá Cánh nhạn còn miệt mài Trong nắng hồng mê say
Lạc bầy chim chíu chít Hai phương trời cách biệt Đêm chờ và đêm mong.
Bão tố ngoài kia hay bão ở trong lòng, chắc có lẽ sẽ là cả hai đối với Lam Phương, ngoài kia bão tố đầy trời cuốn theo từng chiếc lá rơi rụng, như rơi vào lòng những nỗi niềm thương nhớ, nhớ về mối tình vẫn còn dở dang mà lòng mang nhiều đau buồn. Bão lòng thương nhớ cũng dữ dội, mãnh liệt giống như bão tố ngoài kia để rồi buồn nào hơn đêm nay.
Nhưng tình ơi, biết làm sao hơn khi hai ta hai phương trời cách biệt, ngày về thì ôi còn xa quá, cánh nhạn vẫn còn bay miệt mài thì tình ta vẫn mãi cách xa chỉ biết đêm chờ và đêm mong mà thôi.
Ta đã quen, quen từng hơi thở Quen tiếng cười và sóng mắt đưa tin Tám mùa đông cây rừng khô trụi lá Chưa bao giờ một phút sống xa nhau
Tình yêu của họ thật đẹp, cùng nhau gắn bó, cùng nhau đi qua một quảng đường rất xa, họ đã ở bên nhau khi tám mùa đông đã đi qua nhưng chưa bao giờ một phút họ xa nhau. Dù rằng mối tình đó cũng có đôi lần giông tố ghé qua, nhưng rồi tình yêu hai người đủ lớn để cùng nhau vượt qua, giống như thân cây khô có trụi lá vẫn kiên cường chống trọi lại với những tiết trời khắc nghiệt để rồi sau đó lại đâm chồi nảy lộc. Tình yêu hai người cũng sâu nặng và bền chặt như thế, dù khó khăn nhưng không bao giờ xa nhau. Bởi hai người đã quen, quen từng hơi thở, quen tiếng cười và sóng mắt đưa tin thì làm sao nỡ xa nhau.
Thương những đêm trăng tà soi xóm vắng Đưa em về anh viết thành bài ca Thương những khi trưa hè nghiêng nắng đổ Hắt hiu buồn tiếng võng nhè nhẹ đưa.
Nhớ về những kỷ niệm nắng mưa đêm ngày tình yêu luôn có nhau, tình yêu của nơi trốn thanh bình những lúc trăng tà soi xóm vắng hay những khi trưa hè nghiêng nắng đổ, dù buồn vui cuộc đời vẫn có nhau, mà tình nên đẹp góp nhặt thành tiếng nhạc lời ca.
Buồn nào hơn đêm nay Buồn nào hơn đêm nay Khi tình xuân đã úa bụi đời
Nhiều lúc muốn trách móc Hay giận hờn vu vơ Chỉ làm phí ngày thơ
Nhưng buồn nào hơn đêm nay khi thời gian thì cứ qua đi, tình xuân đã úa bụi đời, tình yêu dẫu chung lối, nhưng đường đời lại đôi ngã mà ngăn cách tình ta. Đôi khi cũng muốn trách móc, hay giận hờn vu vơ nhưng rồi lại thôi vì biết có than, có trách, hay giận cũng chỉ làm phí thêm ngày thơ vì số phận cuộc đời vốn đã an bài như thế, không thể thay đổi được gì nên đành chấp nhận.
Dù rằng sau mưa bão Gió hiền hòa lại về Vẫn thấy lòng hoang vu.
Cuộc đời là hư vô Bôn ba chi xứ người Khi mình còn đôi tay
Chỉ xin thời gian hãy qua mau để sau cơn giông bão sẽ đón gió hiền hòa về. Giống như cuộc đời vốn là hư vô, có có không không, có mà như không, tan rồi hợp, ra đi là để trở về thì “Bôn ba chi xứ người, khi mình còn đôi tay”.
Mỹ Hương.